Người đã đi rồi, người [Am] đã quên.
[F] Người quên kỹ [A] niệm xóa bỏ [D] ân tình. [Dm]
Người [G] về đêm nay có [Em] đôi,
còn [F] mình đơn côi lẻ [D] loi,
trắng đêm [Bm7] nay ngẫm đời mắt [E] cay.
Tại số tôi nghèo người [Am] chán chê.
[F] Người mê danh [A] vọng thích vẻ bên [D] ngoài. [Dm]
Tình [G] mà so đo thấp [Em] cao,
thì [F] tình phôi phai rất [D] mau.
Cớ sao [Em] yêu? Người yêu lẽ [Am] nào? [Dm] [Am]
Đk:
Ai [Dm] ơi…Nhung gấm giàu [G] sang có chi đâu là mãi [C] mãi.
[Am] Hình thức bên [F] ngoài theo [A] tháng ngày rồi cũng [Dm] phai.
Bởi đua [G] chen em muốn hơn mọi [Em] người,
quên thân [G] mình cuốn [Em] theo đời sống [Am] xa hoa. [E] [Am]
Giờ biết đi tìm Hạnh [Am] phúc đâu?
[F] Tình tan nghĩa [A] tận bởi lẽ trong [D] đời. [Dm]
Đường [G] nào cho ta bước [Em] mau,
vì [F] giờ không mong có [D] nhau.
Đến nơi [Em] đâu? Còn ta với [Am] nghèo!? [Dm] [Am]