Đêm ba mươi tháng bảy


b (Giáng) # (Thăng)
x2

[ad_1]


Đêm nay tĩnh lặng quá chợt muốn viết đôi giòng …

Hè năm nay người ta than phiền nóng nhiều, nhưng quê mình vẫn mát, trời dìu dịu về đêm, chắc có lẽ chung quanh là rừng núi và sông nước nên không khí trong lành nhẹ nhàng hơn. Những năm trước mình không bao giờ có mặt ở nhà vào mùa hè, đôi chân lãng du khắp nơi. Nhưng năm nay mình nguyện sẽ giành thời gian, tiền bạc để về giúp việc nhà cho Ba Mạ. Cha già Mạ yếu mình giúp gì được thì giúp chứ chờ anh chị thì chắc đến Tết Congo vẫn chưa thấy mặt.

Ba Mạ không biết kế hoạch sắp đặt của mình để sửa nhà cho Ba Mạ. Quá nhiều công việc, mình nghĩ tới là thấy mệt, nhưng thôi mình hãy làm từng phần từ ngoài vào trong. Xong một phần, thấy kết quả thì mình khỏe lại một chút rồi lại bắt tay vào công việc mới. Cứ như vậy mà 6 tháng nay, mỗi cuối tuần mình về nhà Ba Mạ làm. Công việc cuối cùng mình muốn làm cho Ba Mạ trong năm nay là phải sửa một bathroom có bồn tắm sang không bồn. Mình xin nghỉ vacation hai tuần để làm việc … lớn.

Ngày phá vỡ phòng tắm là ngày 7.15, ba anh thợ làm suốt ngày, mồ hôi vã ra như tắm, mình cũng không khác gì ba anh em nhà họ. Có một điều hay là khi họ làm việc lúc nào cũng ca hát ngâm nga, họ nói chuyện với nhau bằng tiếng Spanish, nhưng lạ thay lời nói của họ nghe thật nhẹ chứ không phải vừa ồn vừa nhanh như mình thường nghe ở những nơi khác. Hỏi ra họ đến từ môt nước mà mình vẫn chưa có khái niệm nó nằm ở đâu trên bản đồ thế giới ngày nay.

Họ tính tiền công rẻ thôi, vật liệu kiểu cách thì mình tự chọn và tự mua.

Phút đầu ngồi trong xe van đầy các thứ phụ tùng khi anh chở đi mua đồ, mình thấy hình như mình đã trút bỏ thân phận tiểu thơ đài các, gạt bỏ bằng cấp trình độ, mình đã hòa nhập với họ. Họ mặc những áo quần đầy sơn bụi đất, thì mình cũng vậy. Mình đã gửi Ba đi xa khi nào công việc xong thì mình rước Ba về để Ba khỏi thấy con gái của Ba cực nhọc mà xót xa.

Làm việc với nhau, anh đem chuyện nhà anh kể cho mình nghe, anh là người rất sùng đạo Thiên Chúa và luật Nhân Quả, anh đã trải nghiệm nhiều và anh đã được Chúa ban cho anh nhiều ân sủng.

Hai ngày đầu, anh trông bình thường, sang ngày thứ ba anh mang một ít nước hoa nhẹ thoang thoảng. Mi`nh nghĩ vu vơ, đi làm chuyện nặng nhọc đất cát như vầy thì mang nước hoa chi cho phí hông biết nữa. Chẳng biết khi nào anh chủ sanh lòng cảm mến mình, anh cứ hỏi… Cô có gia đình chưa?… mình nghe nhưng vẫn giả điếc… Rồi anh bảo khi trời sang thu anh muốn thăm Việt Nam một chuyến, anh mua vé cho mình đi cùng với anh, được không Senorita? Mình chỉ cười thôi chứ mình cũng đâu biết đường về Việt Nam mà nhận làm hướng dẫn viên thì hai đứa chỉ có ăn lạc sống tối ngày là khổ.

Hôm thứ năm, giữa ban trưa anh đang đứng ở ngoài deck làm cửa sổ, mình cũng loanh quanh bên anh để xem anh làm thế nào. Tự dưng anh đứng lên than “đau quá” , rồi anh kéo áo một bên hông lên, chỉ cho mình xem rồi nói “chỗ này này”. Mình sờ tay lên người anh như đã biết anh từ thuở nào, một cảm giác thật lạ len lõi trong tim mình. Mình ấn tay nhẹ bên hông anh mới thấy có một cái gì đó hơi cứng dưới làn da, mình hỏi: “Chỗ này đau phải không?”. Anh gật đầu.

– Sao anh không đi bác sĩ?
– Uhm, làm hoài không có thời gian.
– Kỳ này làm xong ở đây, anh nhớ đi gặp bác sĩ nhé.
– Ừm

Anh than đau vậy mà làm vẫn làm, mình thấy thương anh ghê.

Thứ sáu 7.26 là ngày phải xong để mình rước Mạ từ California về. Cũng là sinh nhật của anh. Mấy đêm liên tục Anh cùng hai người làm việc đến 8:30 đêm mới ra về, mình còn phải ở lại dọn dẹp, mình về đến nhà mình đêm nào cũng 11 giờ, tắm xong tóc còn ướt mà mình phải lên giường ngủ để 5 giờ sáng còn phải thức dậy và tiếp tục về nhà Ba để làm việc với anh. Anh muốn làm vui lòng Ba Mạ mình, anh bảo “Nora, anh làm nhà em rất chu đáo giống như nhà anh, em có biết không? ” . Công việc mãi kéo dài ra thêm vì có vài thứ khó không thể làm nhanh được.

Thứ bảy là ngày Mạ về. Anh đến thật sớm để làm cho xong. Chiều thứ bảy khi Mạ bước vô cửa, anh ra mừng “Mama is home”. Mạ móm mém nhìn anh chàng tay chân lấm lem, cười tươi chào lại, rồi quay sang hỏi mình “Hắn nhìn đẹp trai cân đối vạm vỡ, hắn là người Mỹ trắng lai phải không con?”

– Dạ không, Mạ.

15 phút sau, Ba cũng vừa về tới, anh cũng chạy ra mừng “Papa is home”. Ba cũng cười chào lại. Tự dưng mình cảm thấy anh hình như đã là người một nhà. Anh quay sang hỏi Mạ “Mama có thích con gái làm cái ghế cho Mama ngồi tắm và có thanh vịn không? ” Mạ lại gật đầu cười.

Trước khi anh ra về, anh nghiêm chỉnh hỏi Mạ “Mama, can I marry your daughter?”, mình chỉ nhìn anh rồi cười nhưng không muốn dịch cho Mạ nghe.

Sáng nay, mình nhận một tin nhắn “I miss you” dưới số phone mà mình saved nó chỉ mới hai tuần nay.


Mình designed cho hợp với phòng tắm nhỏ nằm gần phòng Ba, lựa gạch, màu vàng là chính


Ghế xếp cho Ba Mạ ngồi khi tắm nếu cần, tắm xong thì xếp lên để không choáng chỗ




[ad_2]

Source link

[yotuwp type="keyword" id="Đêm ba mươi tháng bảy" ]Hợp âm guitar và tư thế bấm trong bài: