Capo 2
[G] Có một ngày tôi đi lang [D/F#] thang trên phố.
Tuyết [Em] trắng đã lắng tấm, rơi trên [D] hàng cây.
Khẽ [C] nhắm mắt lại, chợt lắng [Bm] nghe gió đông vừa [Em] sang.
Xao [Am] xuyến chút ký [D] ức, ôi sao [G] nghẹn ngào!
[G] Nhớ lại mùa đông yêu [D/F#] thương năm ấy.
Khoảng [Em] khắc đó sẽ mãi in trong [D] lòng tôi.
Giây [C] phút tình cờ, làm trái [Bm] tim như đang hòa [Em] tan.
Trong [Am] ánh mắt ấm áp, khi ta [D] gặp nhau.
[C] Ta vô tư cùng nhau bước [Bm] trên phố dài.
Nhìn [Am] bao đôi tình [D] nhân, cùng sánh [G] vai.
[C] Nghe đôi tim dường như có [Bm] chung nhịp đập.
Thì [Am] ra tình yêu đầu tiên, đẹp như [D] mơ!.
[G] Bước thật chậm, không gian bao [D] la của riêng ta.
Muốn [Em] nói với thế giới mình thuộc [Bm] về nhau.
Có [C] lẽ chỉ là một giấc [Bm] mơ thoáng qua mà [Em] thôi.
Khi [Am] biết sẽ có lúc anh đi [D] thật xa.
[G] Chỉ còn lại nơi đây riêng [D] tôi với bóng tôi.
Tuyết [Em] trắng cố xóa hết kỷ niệm [Bm] ngày qua.
Nơi [C] chốn phương trời người có [Bm] hay vẫn nhớ về [Em] anh.
Em [Am] vẫn mãi lê [D] bước trên con [G] phố dài!