1. Gió thấm từ áo vô [Am] hồn cho lạnh lùng thêm tiếng bước đường vắng
Vứt mẩu tàn thuốc rơi [F] nhẹ trên đường buồn tênh chẳng bóng ai [E7] qua
Tiếng đêm nghe não [Am] nề gió lạnh về trong [F] tim qua nẻo vắng không [E7] tên.
Dẫn bước về nẻo im [Am] lìm thân vạc về đêm cố nuốt sầu đắng
Đã trót thành kiếp buông [F] cười cho người từng đêm những phút say [E7] sưa
Bán rao bao tiếng [Am] lòng để rồi từng đêm [F] thâu nghe sầu [E7] lắng trong [Am] hồn.
ĐK:
Ai là người [Am] thương trong đêm nay
Nghe buồn thời [Dm] gian qua tim ai
Nghe [Am] có tiếng người chào bên [Dm] ngõ vắng thì [Am] thào
Nghe [E7] đậm đà mùi hương trong bóng đêm.
Trăng đường về [Am] đêm soi thê lương
Dâng sầu ngàn [Dm] cây lay trong sương
Nghe [Am] tiếng lá rì [F] rào như [Dm] tiếng khóc nghẹn [Am] ngào
Thương [E7] nghiệp đời trải qua kiếp cầm [Am] ca.
2. Nhớ mãi tà áo hôm [Am] nào lay động màn sương sánh bước về lối
Luyến tiếc giờ phút êm [F] đềm vai nhẹ kề vai ngả bóng trong [E7] đêm
Nói nhau nghe chuyện [Am] đời khi vạn niềm sầu [F] thương âm thầm khắc trong [E7] tim.
Có nhớ tìm nẻo xưa [Am] về cho dịp hồn nghe tiếng nói trìu mến
Để nối sầu đắng vơi [F] dần cho vạn niềm thương quyến luyến trong [E7] mơ
Thiết tha vui cuộc [Am] đời cho giọng cười thời [F] gian chan hòa [E7] tiếng thăng [Am] trầm.