Capo 4
[Em] Chạm tay với nỗi [D] cô đơn tận cùng.
[Bm] Chạm tay níu cơn mơ lạ [Em] lùng vừa xa.
[Am] Chợt ánh mắt va [D] vào ánh mắt.
[B7] Chiều hoàng hôn tâm [Em] hồn trong vắt.
[Am] Ngày vừa tắt nắng kéo [B7] trăng lên.
[Em] Ngẩn ngơ dưới bóng trăng [D] khuya dần tàn.
[Bm] Lòng hoang mang tâm tư gửi [Em] vào trời sao.
[Am] Rằng yêu nhau có [D] được bền lâu.
[B7] Càng yêu sâu sẽ [Em] vui hay buồn.
[Am] Người ta thương hay là mình thương nhiều [B7] hơn???
Vì mình [C] cô đơn bao năm sống quen [Bm] cô đơn.
Nên chưa dám yêu [Am] một lần sợ khi [D] yêu làm mình [G] tổn thương.
Vì phía [C] trước bao nhiêu sóng [D] gió có luôn kề [Bm] bên cùng ta đứng [Em] đó
Sẻ chia buồn [Am] lo, dù gian [B7] khó vẫn không cách [Em] rời???
Vì mình [C] cô đơn bao năm sống quen [Bm] cô đơn.
Luôn mong ước yêu [Am] một lần là yêu [D] đến tận cùng [G] hạnh phúc
Thật lòng [C] trao nhau bao cảm [D] xúc.
Dẫu thăng trầm [Bm] luôn bên nhau mỗi [Em] lúc.
Bước con đường [Am] chung, cùng vun [B7] vén yêu thương chất [Em] đầy!