Sài Gòn ngày vội [C] vã giữa phố xá bóng ai qua
Ngồi một mình gặm [Em7] nhấm những ký ức đã trôi xa
Rồi tự hỏi là [F] suốt bao nhiêu lâu anh được gì?
Cuộc tình mình ngày [G] ấy tan theo mây, em nghĩ gì?
Sài Gòn chợt buồn [C] bã kể từ lúc thiếu em đi
Một người thì gìn [Em7] giữ dẫu ai đó muốn chia ly
Nhành hoa kia tan theo [F] gió phiêu du bay về trời
Bình yên an nhiên nơi [G] đó xa nhau suốt một đời, em à
[C] Cố níu giữ chút bình yên mong manh
Để rồi mang [Em7] cất giấu kỹ nơi thẳm sâu trong anh
[F] Đâu ngờ xa tận chân trời đôi lời, cách rời, buông rồi
[G] Có mấy ai, đúng sai, nghĩ lại
Sài Gòn buồn vì [C] ta cách xa, cách xa
Còn nhiều điều chưa [Em7] nói hết ra thế mà
Dù một người hoài [F] mong chờ còn một người cứ hững hờ
Để cuộc tình tàn [G] phai yêu dấu theo mây ngàn
Ngày nào còn chờ [C] em nắng mưa đón đưa
Liệu rằng giờ có [Em7] thấy vấn vương, dư thừa
Sài Gòn ngày không [F] nắng buồn rồi vội vàng mưa cứ tuôn
Một ngụm cafe [G] đắng giống như chúng mình Sài Gòn của [C] anh
Sài [C] Gòn trở lại như ngày thường nhật bon chen và vội vã
Chúng ta từng [Em7] có thời gian đường mật mà giờ ký ức đã vội xa
Anh nhớ cơn [F] mưa mùa hạ ngày đó có lẽ giờ em đã quên rồi
Anh nhớ những [G] lời anh chưa dám nói vẫn còn đọng lại ở trên môi
Nên yêu dấu [C] này anh gửi theo gió bay ở nơi đó em có hay?
Tự [Em7] hỏi yêu em sao khó vậy để rồi ngậm ngùi đành bó tay
Chỉ [F] biết lục lại những bức ảnh cũ đắm chìm trong cơn đau
Sài Gòn của [G] anh vẫn còn nơi đây nhưng anh biết tìm em nơi đâu?