Tôi nhận [C] ra là mình đã say khi vừa nhận thấy cái nắm tay nửa [G] đêm
May mắn thay, của em. Sau những tháng ngày ủ [F] men,
Nằm ở đây chút thôi, tôi không biết là mấy giờ rồi
Nắm [Fm] tay cơn say vỡ đôi, ngoài ô cửa kia đã mờ mờ trời.
“Nhưng mà [C] thôi, em đã ở đây rồi mà.”
Em những ngày vừa [G] rồi đã vội vã trôi qua.
Hình như là, [F] ta uống hơi nhiều đêm qua mấy đứa bạn nằm sofa
[Fm] Tôi không biết tại sao 2 ta lại nằm ở trên nên nhà
Nắm tay [C] nhau trong lặng im. Tôi thức dậy – em ngủ say.
Biết em [G] đâu thể ngủ yên, cho đến lúc này – ta cầm tay.
Ngủ [F] say, ngủ đầy, trong cơn say, thường thì không là vậy.
Nhưng tôi [Fm] mong khi em thức dậy, em vẫn thấy rằng tôi ở đây và
[C] Cái nắm tay, tôi không mong nó sẽ lấp đầy
[G] Khoảng trống trong em, trong tôi, trong ta, trong nhau.
Mong [F] xem chung đôi trông ta không đau.
Trong đầu nghĩ [Fm] không phải là mong cầu nhưng cũng không phải là không mong nhau đâu.
[C] Mới hôm qua, [G] có em sang [F] nhà, nắm tay thật [Fm] khẽ và thật lâu.
[C] Đến hôm sau, [G] em nỡ dắt xe đi về, [F] nhưng tôi muốn mình [Fm] sẽ chào một câu.
Chỉ là, cả 2 [C] ta đều có những mất mát của riêng mình,
Nhưng phút [G] giây này yên bình, tôi khẽ nghiêng mình.
Nhè [F] nhẹ, khe khẽ, (shh) em đừng bận tâm cứ ngủ say.
Vì em đẹp [Fm] nhất là lúc này và những điều đẹp nhất không mãi ở đây đâu.
[C] Hay lâu nay đâu thấy những điều của sau này.
Nên [G] thấy nhau vầy, đôi tay nắm lúc nào đâu hay.
[F] Thời gian vẫn chảy không để dấu vết như thủy ngân
Chỉ cần [Fm] thời gian chỉ dừng lúc này thì thật rất hoan hỉ nhưng
[C] Căn phòng sáng dần rồi, vì ánh mặt trời, tôi ngước xem.
Chưa kịp [G] ước đêm ở lại thì vạt nắng dài đã đến trước nên
[F] Khuôn mặt em rõ thêm em chợt mở đôi mi ướt nhem
[Fm] Nhìn tôi thật tình, tôi không biết phải nói gì trước em.
Nên [C] thôi nằm đây nhìn nhau như thể vội vàng ủi an
Như thể dăn [G] nhau trước mặt trời sáng màn đêm lụi tàn chảy tan:
“Phải nắm lấy [F] nhau, phải hạnh phúc như ta từng là, phải sống!
Em sẽ không [Fm] như Naoko biến mất trong khu rừng già, phải không?”
CMới hôm qua, [G] có em sang [F] nhà, nắm tay thật [Fm] khẽ và thật lâu.
[C] Đến hôm sau, [G] em nỡ dắt xe đi về, [F] nhưng tôi muốn mình [Fm] sẽ chào một câu.
[C] Nếu con dế mèn không cô đơn sao có mùa hè?
Con [G] ve nhìn thấy thế bèn hát song ca cho người không nghe.
Như hai đứa [F] trẻ, ôm lấy những yêu thương thật to còn vụng về
Mang [Fm] qua bài hát mùa hè lại đánh rơi mất những điều bất kể
Có lẽ [C] bức tranh là lá thư cuối nằm trong chiếc túi áo kẻ,
Nhưng sáng [G] mai hãy cứ ở đây ta sẽ cả ngày chuyện trò có thể
Về tuổi [F] trẻ, về ngày hè, về kí ức nằm chồng bộn bề nè
về quả [Fm] đất mà em từng vẽ có những người yêu nhất nắm tay vòng xe.
Và thế [C] em đã vẽ quả đất rồi em vội cất ở trong lu
Nhắc [G] khẽ trong thư em đinh ninh rằng chắc sẽ không như là
hiện [F] tại, thời gian đánh cắp những người yêu nhất không còn đông đủ
Chưa kịp [Fm] gửi tạm biệt trong thu, cái lu tuột mất một mùa đông cũ, qua.
[C] Bỏ vẻ mặt cẩu thả, tôi nhìn em bằng tất cả [G] sự tập trung
Nhất là không thể để lúc này vụt qua
Em [F] cười, nhìn tôi, mặt buồn rồi lại thản nhiên,
Với [Fm] dòng nước mắt khẽ nói: “Em sợ mình sẽ bị lãng quên vô cùng.”
[C] Hmm, có khi có khi, [G] em không treo mình bỏ đi.
[F] Cô đơn như chưa từng theo mình, có [Fm] khi có khi em, có khi [C] tôi
Không quên níu nhau [G] trong đời
Bên nhau như thể ta [F] chung cuộc đời. Hay có [Fm] khi, hmm hay có [C] khi.