Capo 2
Bàn tay [C] Cha, đôi bàn tay thô,
để con [G] thơ nụ cười hồng [C] hào.
Bàn chân [Am] Cha, bương đời lao [Em] đao,
để con [Dm] thêm manh [G] áo khoe [C] màu.
Bờ vai [C] Cha, đôi bờ nương cao,
để ngây [G] ngô con và hạt [C] gạo.
Này mưa [Am] giông thôi đừng lâu [Em] hơn,
để nương [Dm] Cha khô [G] ráo đôi [C] lần.
[F] À… [C] ơi! [Dm] À… [G] … [C] ơi!
Biển [Am] lớn ấy đã vô [F] bờ.
Từ [Dm] khi con thơ ra [G] đời.
[F] À… [C] ơi! [Dm] À… [G] … [C] ơi!
Đồi [Am] núi cũng hóa vô [F] cùng,
vì [Dm] nuôi con nuôi nên [G] người.
Cha [Fm] quên đi đời [Fm6] này,
để [Eb] cho con từng [Cm] ngày,
Từng ngày [G] dài thầm lặng [G7] thôi,
nhưng [G6] suốt cả [C] một đời.
Lời Cha [C] ru Chai mòn đêm thâu,
lời Cha [G] ru đường đời ngậm [C] ngùi.
Biển không [Am] sâu bằng lời ru [Em] đâu,
biển thương [Dm] con toan [G] tính bao [C] giờ.
Đường con [C] đi, con đường thênh thang,
đường Cha [G] đi từng ngày hẹp [C] lại.
Rồi mai [Am] đây con ngồi ru [Em] con,
để yêu [Dm] hơn hình [G] bóng Cha [C] già.